TRUY TÌM KÝ ỨC
Phan_64
Hàn Trầm làm động tác tay ra hiệu cho cô, tỏ ý anh sẽ vào xem trước. Tô Miên gật đầu nhưng vẫn bám theo anh. Từ Tư Bạch tuy không quen cầm súng nhưng vẫn rút ra, đi sau Tô Miên.
“Em hãy cẩn thận.” Anh nói nhỏ bên tai cô, Tô Miên không trả lời. Đinh Tuấn cũng rút súng rồi kéo Trương Phúc Thái sang một bên, ánh mắt đầy cảnh giác.
Căn phòng không treo biển, nhìn giống văn phòng làm việc của nhân viên trung tâm thương mại. Hàn Trầm và mọi người chú ý đến chỗ này là bởi có ánh đèn vàng từ bên trong hắt ra đồng thời loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ, hình như là bản nhạc cổ điển Cao sơn lưu thủy[1].
[1] Cao sơn lưu thủy có nghĩa là “núi cao nước chảy”, là một trong mười nhạc khúc cổ điển được xưng tụng là “Trung Hoa thập đại danh khúc gắn liền với điển tích Sở Bá Nha - Chung Tử Kỳ.
Hàn Trầm giơ súng, từ từ đẩy cửa. Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, anh liền xông vào phòng. Tô Miên và Từ Tư Bạch cũng bám theo. Trong phòng không một bóng người, Hàn Trầm và Tô Miên đảo mắt một vòng theo thói quen nghề nghiệp, Từ Tư Bạch cũng buông súng, quan sát xung quanh.
Trên giá gỗ màu đen đầy sách các loại. Có sách Thiên văn, cũng có sách Toán học, Vật lý và Triết học. Nhưng nhiều hơn cả là sách văn học, đa phần là nguyên tác Âu Mỹ. Ngoài ra còn khoảng chục quyển Tâm lý tội phạm học, Tâm lý biến thái học xếp ở dưới cùng trong góc giá sách. Không biết ai đọc… những cuốn sách này.
Bên cạnh giá sách là một chiếc sofa làm bằng gỗ trắc. Sofa có phong cách cổ xưa, hoa văn ấm áp, nhìn qua cũng biết làm từ vật liệu tốt. Trên bàn uống trà đặt bộ ấm chén sứ men xanh, một bao diêm và một hộp xì gà.
Ngoài ra trong phòng còn có một chiếc bàn làm việc, bức tường kín mít bên trên vẽ hình cửa sổ. Như bị một trực giác nào đó thôi thúc, Tô Miên buông súng, đi đến bàn làm việc. Giây tiếp theo, toàn thân cô lập tức hóa đá.
Trên bàn có một tờ giấy nhớ màu trắng hình vuông nho nhỏ nằm dưới chiếc chặn giấy màu đen. Trên tờ giấy chỉ viết năm chữ, là nét bút tao nhã mà Tô Miên chưa từng nhìn thấy bao giờ: Tô Miên, tình yêu của tôi.
Tô Miên cầm tờ giấy lên xem. Hàn Trầm và Từ Tư Bạch cũng phát hiện ra điều bất thường, liền đi đến bên cô. Hai người biến sắc mặt. Hàn Trầm lấy tờ giấy khỏi tay cô, cúi đầu xem xét kỹ lưỡng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tô Miên lại một lần nữa đảo mắt quanh căn phòng vừa xa lạ vừa toát ra một vẻ quen thuộc nào đó. Một ý nghĩ dội vào trong não bộ, khiến sống lưng cô lạnh toát.
Đây là bản sao căn phòng mà S từng sinh sống. Hắn đang có mặt ở nơi này, cùng một chỗ với bọn cô.
Mặt Lạnh và Lải Nhải chạy như bay vào ga tàu điện ngầm. Có lẽ là vì ngày cuối tuần, lại là tuyến chính nên bên trong rất đông người. Cả hai không kịp mua vé, chỉ giơ thẻ công tác ra trước nhân viên rồi nhảy qua cửa soát vé, chạy xuống cầu thang.
Phía xa xa là trạm dừng đi về sông Hàn Giang. Tàu điện ngầm đang đỗ ở đó, bên trên đầy ắp hành khách. Đèn đỏ ở cửa lên nhấp nháy, tựa như sắp khép lại.
“Đợi đã!” Lải Nhải hét to, đồng thời cùng Mặt Lạnh chạy như bay về hướng đó. Lải Nhải đoán chắc chắn không bắt kịp. Ai ngờ số họ gặp may, khi họ chạy đến nơi, con tàu vẫn chưa chuyển bánh mà mới vang lên hồi còi thông báo cuối cùng, rằng tàu sắp đóng cửa.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Sao dừng ở trạm này lâu thế?” Ngoài cửa có người lên tiếng.
Lải Nhải sải bước dài lên tàu. Anh ta quay đầu nói với Mặt Lạnh: “Mau lên đi!”
Mặt Lạnh bất chợt dừng bước, ngẩng đầu quan sát con tàu rồi lại đưa mắt về phía Lải Nhải. Lải Nhải cũng nghi hoặc nhìn anh ta. Một giây trước khi cánh cửa khép lại, Mặt Lạnh nhanh như cắt nhảy lên tàu.
“L! Anh thử nói xem, đám cảnh sát này biết trung tâm thương mại dưới lòng đất và tàu điện ngầm là cái bẫy, nhưng tại sao họ vẫn cứ lao vào?”
“Rất đơn giản. Cảnh sát đáng kính nhất cũng đáng nực cười nhất ở điểm, bọn họ luôn vì mạng sống của những người không liên quan mà đánh cược bản thân. A, cậu bắt giữ cả nghìn người ở quảng trường, không có chuyện đám Hàn Trầm không nghĩ tới. Trên tàu điện ngầm đầy ắp người, Mặt Lạnh và Lải Nhải làm sao có thể không lên cơ chứ?”
“Chị gái tôi cũng ngốc nghếch như bọn họ. Haizzz…”
“Còn một nguyên nhân khác.” Một giọng đàn ông từ tốn vang lên, “Bọn họ tình nguyện xông pha là vì họ biết rõ, đối tượng mà chúng ta nhắm đến là họ. Ngoài ra còn bởi có lẽ họ tin chắc chắn sẽ chiến thắng chúng ta. Vì vậy, các cậu không được lơi là cảnh giác. Trận chiến này, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu.”
“Chúng vẫn còn một mục đích thật sự được che giấu rất kỹ, chưa bao giờ để lộ.”
Chúng lợi dụng một loạt vụ án, gây ra nỗi sợ hãi cho thành phố này và cô. Tiếp theo, nhất định chúng sẽ mang đến một nỗi khiếp sợ lớn chưa từng thấy.
“Dù xảy ra chuyện gì, dù ai trong ba chúng ta thiệt mạng, cũng không thể ảnh hưởng đến kế hoạch.”
….
Buổi trưa ngày hôm nay, Tô Miên và Hàn Trầm cuối cùng cũng tìm thấy thư viết tay của S. Trong khi đó, Châu Tiểu Triện và một nhóm đặc nhiệm đang ra sức đào bới khu vực ngôi biệt thự đổ nát. Mặc dù tin chắc Hàn Trầm và Tô Miên vẫn còn sống nhưng trong lòng cậu ta vẫn nhói đau. Cậu ta lờ mờ có dự cảm một số thứ và một số người bị chôn dưới lòng đất, rất có thể sẽ vĩnh viễn không được tìm thấy.
Còn Lải Nhải và Mặt Lạnh giống như bị một bàn tay vô hình đưa đẩy. Sáng sớm, họ nhận được tin báo có người nhìn thấy A, ống nước trên đường bị phá hoại, tàu điện ngầm ở bến đỗ chờ họ… Tất cả đều là thủ thuật che mắt và cái bẫy hết sức đơn giản, nhưng bọn họ vẫn nhảy lên chuyến tài rất có thể vĩnh viễn không trở lại.
“Màn thứ tư: Chờ đợi giấc mơ sa đọa.”
Vẫn là sân khấu rực rỡ ánh đèn, mấy người đàn ông ngồi quanh bàn tròn. Trên màn hình tinh thể lỏng, bọn họ thật sự chỉ là đào kép, diễn hết màn này đến màn khác. Còn trên quảng trường, tất cả mọi người chăm chú dõi theo bằng ánh mắt hồi hộp pha lẫn hiếu kỳ. Đây là bản tính con người, ai cũng muốn biết chân tướng sự việc.
Chủ thầu mập mạp Trương Phúc Thái nhìn Hà Á Nghiêu bằng cặp mắt khó xử: “Tổng giám đốc, xảy ra chút vấn đề. Nền móng mới đào một nửa nhưng đội thi công đã phát hiện ra đất tơi xốp, lượng nước dưới lòng đất quá lớn. Do đó, rất cố thể phải tăng thêm chi phí xây dựng…”
Ông ta chưa nói hết câu, kiến trúc sư trẻ tuổi Quý Từ Trường lập tức ngắt lời: “Trương tổng, anh đang nói gì thế? Bây giờ đâu phải vấn đề tăng thêm chi phí đầu tư?” Ngữ khí của anh ta có chút xúc động: “Tổng giám đốc, sự việc không đơn giản như vậy đâu. Chúng ta phải dừng công trình, bằng không, đây là mầm mống tai họa về an toàn trong tương lai”.
Nghe báo cáo của Trương Phúc Thái, Tổng Giám đốc Hà Á Nghiêu chau mày, bây giờ nghe những lời này, sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi: “Cậu nói gì? Làm sao chúng ta có thể dừng công trình? Tôi đã rất vất vả mới giành được dự án này, khiến lão già yên tâm đổ vốn đầu tư. Bây giờ cậu lại bảo tôi từ bỏ? Không thể có chuyện đó. Ban đầu chẳng phải đã thăm dò địa chất, nói có thể xây dựng hay sao? Sao bây giờ tự nhiên lại xảy ra vấn đề?”
Trương Phúc Thái ho khan một tiếng: “Tổng Giám đóc, trước đó, công ty thăm dò địa chất đúng là đã xác định không có vấn đề, nhưng đấy là dự án xây hai tầng dưới lòng đất. Chúng ta cũng đã làm việc với bọn họ… để họ sửa hồ sơ thành ba tầng. Ai mà biết được đến khi nào mới xuất hiện vấn đề.”
Màn biểu diễn vẫn tiếp tục. Trên quảng trường, mọi người thì thầm bàn tán sôi nổi.
“Dù thế nào, chúng ta cũng không thể dừng. Dự án siêu cấp.” Hà Á Nghiêu cất giọng dứt khoát. Anh ta quay sang Quý Từ Trường: “Nếu đổ thêm tiền để củng cố nền móng như Trương Phúc Thái đề xuất, tình hình sẽ thế nào?”
Quý Từ Trường vẫn tỏ ra kiên quyết: “Tổng Giám đốc, làm vậy là một sự mạo hiểm lớn. Bình thường thì không sao, nhưng nếu gặp tình trạng sông Trường Giang bị lũ lụt nghiêm trọng hoặc động đất, hay là môi trường đất và nước ngầm ở dưới lòng đất thay đổi… tòa nhà chính và quần thể kiến trúc khác rất có thể sẽ bị sụp đổ. Tới lúc đó, hậu quả khó lường…”
Anh ta còn chưa dứt lời, Hà Á Nghiêu đã nhếch miệng cười: “Tôi còn tưởng cậu lo lắng điều gì nữa chứ? Chẳng phải bao nhiêu năm qua, Trường Giang không xảy ra trận lụt nào hay sao? Động đất càng không có. Được rồi, chuyện này khỏi cần bàn nhiều, cứ làm theo ý kiến của Trương Phúc Thái đi. Mọi người nên nhớ, tôi đã bỏ tất cả vào Dự án siêu cấp. Dù thế nào cũng phải xây lên, sau này không ngừng gia cố là được. Như vậy, lão già đó mới yên tâm giao tập đoàn cho tôi. Tôi mà tiêu đời, hai người cũng chết theo đấy.”
Trong căn phòng mông lung, Tô Miên đối diện với mọi thứ vừa xa lạ vừa quen thuộc mang hơi thở của S ở xung quanh. Sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt tối đen. Hàn Trầm cầm tờ giấy nhỏ, một tâm tình vừa lạnh lẽo vừa nóng nực như ngọn lửa len lỏi trong lồng ngực anh.
Tô Miên, tình yêu của tôi. Người đàn ông đó dám gọi tên cô, vị hôn thê của Hàn Trầm anh thân mật như vậy. Người đàn ông đã cướp cô đi, cho cô cái tên và thân phận mới, giấu cô suốt năm năm ròng.
Từ Tư Bạch đứng đằng sau hai người, nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay Hàn Trầm, vẻ mặt cũng hết sức lạnh lẽo.
Một tiếng soạt vang lên, Tô Miên và Từ Tư Bạch đồng thời ngẩng đầu, bắt gặp Hàn Trầm xé vụn tờ giấy, ném vào góc phòng rồi quay người đi ra ngoài. Trong lòng nhói đau, Tô Miên lập tức đuổi theo anh. Còn Từ Tư Bạch dõi theo bóng lưng cô, ánh mắt không một chút xao động. Anh đứng yên vài giây mới đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, Tô Miên liền nhìn thấy Hàn Trầm một tay chống vào bờ tường, đầu cúi thập, không biết đang nghĩ gì. Người cảnh sát bị thương Đinh Tuấn đứng một bên, đưa mắt ra hiệu cho Tô Miên. Chủ thầu vừa được cứu thoát Trương Phúc Thái có lẽ hơi sợ Hàn Trầm nên không dám lên tiếng mà chỉ để lộ vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Tô Miên đi đến bên anh, kéo bàn tay anh đang chống lên bờ tường xuống rồi nắm chặt. Hàn Trầm ngẩng đầu: “Đi thôi! Chúng ta phải tranh thủ thời gian, tiếp tục tìm kiếm.”
Tô Miên im lặng đi bên anh. Ba người đàn ông còn lại bước theo sau. Liếc gương mặt nghiêng lạnh lùng của Hàn Trầm trong đầu cô bất giác hiện lên nét chữ trên tờ giấy vừa rồi. Cô biết rất rõ nỗi sợ hãi đến tận cốt tủy của mình đối với S. Điều này khiến trong lòng cô trào dâng nỗi bất an và đè nén, nhưng nhiều hơn là sự bài xích mãnh liệt.
Tình yêu của tôi. Tình yêu cái đầu hắn. Cô thật sự chỉ muốn chửi bậy thôi.
Trong lúc tâm trạng không yên, Hàn Trầm đột nhiên cầm tay cô đưa lên môi hôn. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước không nói một lời. Tô Miên siết tay anh càng chặt hơn, trái tim tựa như cũng bị anh nắm lấy. Không cần lưỡng lự, khỏi cần sợ hãi, cứ đi theo anh là được. Anh không còn là người cảnh sát non nớt năm đó. Anh đã được tôi luyện trong dòng đời. Anh sẽ tìm ra S, sẽ bắt nhóm tội phạm về chịu tội trước pháp luật.
Từ Tư Bạch đi đằng sau, chứng kiến toàn bộ cử chỉ thân mật tình ý nơi đầu mày cuối mắt của hai người. Mặc dù bầu không khí hết sức căn thẳng, sinh tử chỉ cách một đường thẳng nhưng tất cả dường như không liên quan đến Từ Tư Bạch. Tâm trạng của anh hết sức bình tĩnh. Anh đang đi trên hành lang tăm tối ở dưới lòng đất, rất có thể vĩnh viễn không nhìn thấy ngày mai, nhưng trong đầu anh bất chợt nhớ tới một buổi chiều cách đây rất lâu.
Hôm đó, một mình anh ở phòng khám nghiệm tử thi tại thành phố Giang, đứng trước một xác chết, trầm tư quan sát.
Cô lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt anh, “Anh có phải bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch danh tiếng lẫy lừng phải không?” Cô cất giọng lanh lảnh.
Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái trẻ mắc áo khoác màu xanh bộ đội, đầu đội mũ, mái tóc xõa xuống bờ vai, đôi mắt đen linh lợi nửa cười nửa không dò xét anh.
Vào khoảnh khắc đó, bên tai Từ Tư Bạch đột nhiên vang lên câu thơ: “Vì quân thập liên tử. Thanh yêu diệc khả sinh”[2]
[2] Vì chàng nhặt hạt sen. Yểu điệu biết nhường nào.
Kể từ lúc đó, bất cứ người phụ nữ nào dù xinh đẹp mỹ miều đến mấy cũng không thể sánh bằng cô. Cô tựa như một tia sáng, chiếu vào thế giới vốn yên bình và khô khan của anh. Bây giờ ngẫm lại, cuối cùng anh cũng hiểu, từ trước đến nay anh không để ý đến người nào khác, có lẽ bởi vì chờ đợi sự xuất hiện của cô.
Tô Miên cũng là tình yêu của tôi, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em. Tôi yêu em không ít hơn Hàn Trầm, chỉ là gặp em muộn hơn anh ta mà thôi.
Năm người tiếp tục rảo bước rất nhanh, đi tìm nạn nhân tiếp theo. Lúc này, chỉ còn mười hai phút nữa là hết thời gian L đưa ra. Trương Phúc Thái không chịu bỏ cuộc, lải nhải mãi không thôi, “Đồng chí cảnh sát! Các cậu có thể đưa tôi ra ngoài trước không? Nhỡ không tìm thấy bọn họ thì chúng ta sẽ chết cả sao?”
Ba người đàn ông chẳng thèm để ý đến ông ta. Tô Miên quay đầu, nghiêm giọng: “Muốn đi thì tự ông cuốn xéo đi. Còn lảm nhảm nữa tôi sẽ đấm vỡ mồm ông đấy.”
Trương Phúc Thái không dám đi một mình. Đối với ông ta, chuyện xảy ra ngày hôm nay đáng sợ như một cơn ác mộng. Ông ta vội ngậm miệng, lặng lẽ bám theo bọn họ.
Phía trước là một nơi đang thi công khác. Năm người đi xuyên qua hành lang rộng, Hàn Trầm đột nhiên dừng bước rồi ngoảnh đầu. Mọi người đều dừng lại, dõi theo ánh mắt của anh.
Gần đó có ba cây cột rất to, để chống trần nhà. Cây cột mới được sơn, không khí nồng nặc thứ mùi khó ngửi.
“Sao thế?” Đinh Tuấn hỏi. Trong nhóm, anh ta là người trầy trật nhất, trán đã rịn đầy mồ hôi.
Hàn Trầm và Từ Tư Bạch đều không lên tiếng. Tô Miên lập tức hiểu ý, chau mày hỏi: “Các anh nghi ngờ có người bị nhốt trong cây cột này sao?” Chính là người ở trong không gian khép kín chật hẹp?
Từ Tư Bạch sờ vào thân cây cột: “Nước sơn vẫn còn hơi ướt, chứng tỏ mới được quét không bao lâu. Đám người đó chắc chắn vào đây tiến hành công tác chuẩn bị gây án nên rất có thể chỗ này không phải do công nhân quét sơn”.
Tô Miên còn chưa lên tiếng. Hàn Trầm đã lấy chiếc búa cứu hỏa ở bên cạnh nghiêm giọng: “Tránh ra.”
Cô liền đứng sau lưng anh, Từ Tư Bạch cũng lùi lại một bước.
Một tiếng “chát” lớn vang lên. Năm người khá bất ngờ vì cây cột vừa đập là vỡ ngay, chẳng khác nào miếng đậu phụ, bên trong chứa đầy bọt biển tấm xốp và túi nilon.
Quý Từ Trường không biết mình đã ở trong bóng tối bao lâu rồi. Anh ta chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó nhọc, ý thức cũng dẫn trở nên mơ hồ. Nếu vẫn không được cứu, anh ta nghĩ chắc mình sắp chết đến nơi.
Anh ta là một trong những kiến trúc sư trẻ tuổi xuất sắc của thành phố Lam, từng đoạt nhiều giải thưởng thiết kế. Anh ta không ngờ, bản thân lại làm trái lương tâm trong dự án bán đảo, giúp nhà họ Hà làm ăn gian dối. Mỗi lần nghĩ đến chuyện một ngày nào đó tòa nhà sẽ sụp đổ, anh ta liền cảm thấy khó thở như thời khắc này.
Vì vậy, tỉnh cảnh ngày hôm nay coi như một sự trừng phạt đúng không? Quý Từ Trường bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Trong lúc mơ hồ, anh ta chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng bước chân sau đó là tiếng đập vỡ, nhưng không phải là cây cột nhốt anh ta.
Quý Từ Trường lập tức mở mắt, toàn thân giãy giụa, đồng thời hét lớn: “Tôi đang ở đây! Cứu tôi với! Có ai nghe thấy tôi nói gì không?”
Trên đầu anh ta lại vang lên tiếng “chát”, ánh sáng lọt vào trong giây lát. Anh ta cảm thấy từng luồng khí tràn vào phổi của mình. Ngay sau đó anh ta nhìn thấy mấy người xuất hiện bên ngoài cây cột. Quý Từ Trường suýt rơi lệ. Cuối cùng, anh ta cũng đã được cứu sống.
Hàn Trầm và Từ Tư Bạch không chậm trễ, lập tức đỡ nạn nhân ra ngoài. Trương Phúc Thái đương nhiên quen biết anh ta: “Từ Trường! Cậu...” Bắt gặp bộ dạng thảm hại của đối phương ông ta cũng hơi sợ hãi.
Tô Miên quan sát người đàn ông. Anh ta tầm ba mươi tuổi, diện mạo sáng sủa, mặc comple và sơ mi đàng hoàng. Chỉ là lúc này, toàn thân anh ta nhem nhuốc và bẩn thỉu.
“Cảm ơn các vị!” Quý Từ Trường lên tiếng. Con người anh ta mang lại cảm giác dễ chịu hơn Trương Phúc Thái nhiều.
Hàn Trầm và Tô Miên không có thời gian nói những lời vô nghĩa với anh ta. Anh nhướng mày hỏi hai nạn nhân: “Bốn người còn lại đang ở đâu?”
Cả hai đều ngây ra. Quý Từ Trường mấp máy môi: “Bọn họ...” Trương Phúc Thái đột nhiên xen ngang: “Làm sao chúng tôi biết họ đang ở đâu. Đồng chí cảnh sát, thời gian không còn nhiều nữa, các cậu mau đưa chúng tôi ra ngoài đi”.
Hàn Trầm và Từ Tư Bạch đều nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, “Làm gì có chuyện anh không biết?” Hàn Trầm cất giọng lãnh đạm, “Chẳng phải các anh đều bị nhốt ở nơi có vấn đề chất lượng sao?”
Trên quảng trường nắng chói chang. Màn biểu diễn thứ tư đã kết thúc, nhưng tấm vải đen cũng chẳng khép lại. Mọi người bàn tán xôn xao.
Sau đó, A lại xuất hiện trên màn hình. Hắn vẫn đeo tấm mặt nạ thằng hề, nhìn thẳng vào ống kính, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng diễn xong rồi. L viết kịch bản dài quá...” Rồi hắn cất cao giọng: “Bây giờ, tôi muốn hỏi quý vị hai vấn đề.”
Quảng trường im lặng như tờ trong giây lát. Nét cười trong mắt A càng nồng đậm hơn: “Thật ra, những người vừa biểu diễn chỉ là diễn viên chúng tôi thuê mà thôi. Còn những nhân vật thực sự đang tìm cách thoát thân ở ngay dưới chân quý vị, với sự trợ giúp của bốn người cảnh sát. Vấn đề đầu tiên mà tôi muốn hỏi là: Các vị cảm thấy, bọn họ có nên được cứu không? Điều này do quý vị quyết định”.
Trên quảng trường lại bắt đầu ồn ào. Nhiều người hét lớn: “Không nên!” Một số người phụ họa theo.
Chỉ vì tham vọng cá nhân mà họ dám làm chuyện tày trời. Tương lai nếu xảy ra sự cố thì biết bao sinh mạng gặp nguy hiểm, bao nhiêu gia đình gặp thảm kịch tàn khốc?
A tỏ ra hài lòng trước phản ứng của đám đông. Hắn cười khẽ một tiếng: “Được! Bọn họ sẽ chết dưới lòng đất như mong muốn của quý vị. Vấn đề thứ hai: Dự án siêu cấp có nên tiếp tục tồn tại hay không?”
Phần lớn người dân ở hiện trường đều nhận ra Dự án siêu cấp chính là quần thể kiến trúc trước mặt bọn họ.
“Không nên!”
“Không nên!”
“Phải dỡ bỏ hết rồi bắt bọn họ ngồi tù!” Lần này tiếng trả lời càng sôi nổi hơn.
A hiển nhiên rất khoái trá, trịnh trọng gật đầu: “Được! Tất cả sẽ như mong muốn của mọi người!”
Sự việc đến nước này, đám đông bất giác liên tưởng đến vụ án gây chấn động dư luận của T trước đó. Ai nấy đều cho rằng, tội phạm nhất định cũng “trừ gian diệt ác” như T. Chúng bày ra những trò này nhằm mục đích trừng phạt mấy cá nhân có thể trở thành tội đồ gây thương vong lớn trong tương lai.
Tuy nhiên, chẳng ai ngờ, A đột nhiên đổi giọng điệu: “Hừ... Không phải các ngườithật sự cho rằng, chúng tôi đang giương cao ngọn cờ chính nghĩa đấy chứ?”
Chương 84: Chuyến Tàu Điện Ngầm Chết Chóc
Tàu điện ngầm lao nhanh trong đường hầm tối om. Khoang tàu rất yên tĩnh, đầu người nhấp nhô. Lải Nhải mở to mắt nhìn Mặt Lạnh: “Không phải đấy chứ? Anh biết rõ con tàu này có vấn đề mà vẫn lên…” Anh ta không nói hết câu, bởi chợt hiểu ra tại sao Mặt Lạnh lại có quyết định như vậy.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Lải Nhải ngẩng đầu quan sát xung quanh bằng ánh mắt sắc bén. Trong hoàn cảnh chen chúc chật chội này, một chuyên gia dấu vết như anh ta cũng chẳng phát hiện ra manh mối gì.
Mặt Lạnh dõi mắt ra bên ngoài, trả lời ngắn gọn: “Chờ đợi.”
“Đoàn tàu đang tiến vào trạm Phó Gia Đôn.” Loa phát thành vang lên giọng nữ ngọt ngào. Không ít người trong toa tàu đi chuyển về phía cửa ra vào. Mặt Lạnh và Lải Nhải hết sức cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Bên ngoài đã có ánh đèn sáng, tàu điện đang chạy vào nhà ga. Không một ai phát hiện ra điều lạ thường, chỉ có thần sắc Mặt Lạnh và Lải Nhải càng căng thẳng.
Một hồi còi vang lên. Lúc này, người ở trên tàu mới phát giác ra điều bất ổn. Tàu điện không giảm tốc độ, cũng không dừng lại ở nhà ga mà giữ nguyên vận tốc, cứ thế lao thẳng về phía trước.
“A! Mau dừng lại! Chuyện gì thế này? Sao tàu không dừng?” Nhiều người la hét lớn tiếng, có người còn đập cửa ầm ầm. Sắc mặt họ đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trên sân ga, không ít hành khách đang đợi lên tàu cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Mấy nhân viên nhà ga lập tức hét to và chạy theo con tàu. Giây tiếp theo, tàu điện ngầm lại một lần nữa lao vào đường hầm tối om. Mọi hình ảnh và ánh sáng nhanh chóng biến mất ở phía sau.
Không khí trên tàu trở nên náo động, mọi người hét nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Mặt Lạnh và Lải Nhải đang đứng ở đầu một toa. Vì có thân hình cao lớn nên Mặt Lạnh có thể nhìn thấy, trong toa phía trước, không ít người tụ tập ở đầu toa, ra sức đập buồng lái nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
Mặt Lạnh và Lải Nhải đưa mắt nhìn nhau. Hai người nhanh chóng rút thẻ công tác, vừa giơ lên cao vừa len lỏi tiến về phía trước: “Chúng tôi là cảnh sát! Phiền mọi người tránh ra.”
Hành khách lập tức đứng tránh sang hai bên: “Đồng chí cảnh sát! Mau đi xem thế nào?”, “Tốt quá! Có cảnh sát ở đây.”
Mặt Lạnh và Lải Nhải nhanh chóng đi qua toa tàu, tới phòng điều khiển. Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ, rè rè rất khó nghe rõ ràng đã được xử lý qua thiết bị biến âm vang lên trên loa phát thanh: “Xin chào! Các vị đã bị chúng tôi khống chế rồi!”
“Cậu nói gì hả? Một chuyến tàu điện ngầm đã bị khống chế?” Trên xe chỉ huy, Tần Văn Lang biến sắc mặt khi nhận được thông tin.
Vẻ mặt của người cảnh sát hình sự báo tin cũng rất căng thẳng: “Vâng. Tôi đã xác nhận với cơ quan quản lý tàu điện ngầm, chuyến tàu đó không dừng lại ở nơi quy định, cũng không nghe theo sự chỉ huy. Họ gọi cho nhân viên lái tàu nhưng không có phản hồi. Ngoài ra, rất có thể hệ thống phanh đã bị phá hỏng. Bằng không, công ty tàu điện ngầm đã có thể thông qua điều khiển từ xa, bắt nó dừng lại rồi.
Tần Văn Lang chửi bậy một câu. Lúc này, một cấp dưới ở trên xe buông máy bộ đàm, báo cáo: “Sếp, màn biểu diễn ở quảng trường đã kết thúc nhưng A không đưa ra yêu cầu tiếp theo.”
Tần Văn Lang nhíu chặt lông mày. Lại có một người cảnh sát mở cửa xe, lên tiếng, “Sếp, năm trái bom trên con đường chính của bán đảo đã được gỡ rồi.”
Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ. Bây giờ là 12:10.
Vào thời khắc này, nhóm tội phạm đã hoàn thành mà “biểu diễn” khác thường, bom cũng vừa được dỡ bỏ. Trong khi đó, một chuyến tàu điện ngầm lại bị không chế, tiếp tục lao nhanh dưới lòng đất, số phận không biết sẽ ra sao. Nhìn từ bề ngoài, hai sự việc này dường như không có mối liên hệ rõ rệt, nhưng trực giác của một người cảnh sát lâu năm báo cho anh ta biết, có một mối quan hệ nội tại nào đó đang dần lan tỏa như tấm lưới rộng lớn.
Rốt cuộc nhóm tội phạm muốn làm gì?
Trên tàu điện ngầm. Sau khi nghe lời tuyên bố, mọi người đều ngây ra rồi la hét ầm ĩ. Mặt Lạnh đã sớm dự liệu cục diện này nên đưa mắt ra hiệu cho Lải Nhải, hai người rút súng, lặng lẽ tiến đến gần buồng lái. Hành khách sợ hãi lùi về phía sau, xung quanh trở nên im lặng như tờ trong giây lát. Mặt Lạnh và Lải Nhải đứng bên trái và phải của cửa ra vào, dùng sức đẩy mạnh nhưng cánh cửa bất động.
Đúng lúc này, loa phát thanh lại vang lên âm thanh bình tĩnh đó: “Có lẽ đây là chuyến tàu đi về tận cùng thế giới. Hệ thống phanh đã bị phá hỏng, các vị không thể dừng lại, cũng không thể xuống tàu. Ngoài ra, con tàu này không thể va chạm hoặc đâm vào tàu khác. Bằng không, mấy chục trái bom trên tàu sẽ phát nổ."
Hắn nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, khiến hành khách tái mét mặt. Lải Nhải hít một hơi sâu, trong khi thần sắc Mặt Lạnh vẫn không hề thay đổi. Anh ta giơ tay ra hiệu cho Lải Nhải lùi lại phía sau một bước, đạp mạnh lên cánh cửa buồng lái.
Cánh cửa mở tung, hai người giương súng xông vào phòng. Bên trong tràn ngập mùi máu tanh, Lải Nhải trợn mắt, còn Mặt Lạnh buông súng. Ngoài cửa có mấy hành khách thò đầu vào, lập tức sợ hãi hét lên một tiếng rồi lùi lại phía sau.
Hai nhân viên lái tàu bị trúng đạn ở thái dương, một người nằm dưới đất, một người nằm sấp trên bàn điều khiển, máu chảy lênh láng. Đoạn thông báo được ghi âm từ trước, vẫn tiếp tục vang lên trên đầu mọi người: “Chúc quý vị may mắn.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian